25/6/15

Chầm chậm mùa - thơ Nguyễn Ngọc Đặng

Cuối đông
Chiếc lá khẽ chạm vào nỗi nhớ
Ngọn gió vô tình đung đưa sọi nắng
Nhẹ bay…

Từng giọt cà phê tan trên đường chạy thời gian
Giữa miên man nỗi nhớ
Chút gió theo mây bay về xứ
Nhắn lời thương?

Chậm chậm ngày đi… ngày đi…
Giữa chốn phồn hoa chật vật
Có nỗi buồn người viễn xứ 
Đến từng giờ vẫn đau đáu mong quê 

Bao năm đi chỉ một kiếp lênh đênh
Bóng dáng quê thức suốt đêm dài.

NGUYỄN NGỌC ĐẶNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét