Có thể nói, trên trái đất này tôi ghét nhất là ông Huy. Ghét
cay ghét đắng. Ghét tới tận xương tủy. Người gì đâu nói chuyện cũng đã khiến
người ta thấy ghét. Vậy mà khi gặp tôi thì lại tỏ ra “hiền vô số tội” nói ngọt
như đường (mà tôi nghi chắc đường này có pha C6H2(NO2)3CH3 - Thuốc
nổ trinitrotoluen). Đôi mắt lương híp rịp vậy mà hay có vẻ len lén khi
nhìn bọn tôi. Có lẽ ông trời ghét gã nên đã ban cho gã cái khuôn mặt toàn là
“hầm hố bom đạn - vết tích chiến tranh”. Nhìn thật là…không ưa tí nào!
13/7/13
10/7/13
7/7/13
Viết cho cha yêu - tản văn Lê Quang Trạng
Dòng sông này, nơi cha tập cho con biết lội, nơi con thường
ngồi nghe nội kể về mẹ, cũng là nơi chứa đựng biết bao kí ức tuổi thơ con…
Dòng sông này, nơi cha và mẹ gặp nhau, nơi từ bàn tay không,
cha mẹ dựng nên sự nghiệp và con nước lớn năm nào đã cướp đi người mẹ của con…
5/7/13
Bất chợt nghe - thơ Nguyễn Ngọc Đặng
Bất chợt muốn làm đứa trẻ
Để được tung mình đây đó rong chơi
Khỏi phải nghe nhịp đời bận rộn
Đường gập ghềnh…
Đừng vội cuốn ta đi!
3/7/13
Sân trường vắng em - thơ Huỳnh Ngọc Phước
Hè lại về, mùa lại nhớ thiết tha
Cánh phượng đỏ nép mình trong ánh nắng
Tình thuở nhỏ sao mà nhớ lắm
Tuổi học trò còn đó những buồn vui.
Ánh nắng chiều tan mơ ước xa xôi
Bởi người xưa không còn đây nữa
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)