25/3/17
11/3/17
Những số phận muộn màng - tùy bút Huỳnh Ngọc Phước
Ngồi trong quán uống vài ngụm cà phê, tôi chiêm nghiệm lại những chuyện đời thường. Buồn vui, giận hờn, cay đắng… ùa về đứa trẻ mười lăm. Đứa trẻ mười lăm giống như bông hoa vừa trổ nụ, chưa kịp nở đã lách vào đời, thấm thía được nhiều điều của xã hội muôn người muôn mặt. Những đứa bạn cùng trang lứa được cha mẹ lo lắng, chăm sóc từng giấc ngủ, được cắp sách đến trường, được đưa đi chơi những nơi chúng thích… Còn đứa trẻ mười lăm như tôi, ngày ngày phải vác lúa mướn kiếm đôi ba đồng lẻ về lo cho gia đình. Nhiều khi thất nghiệp, tôi lại thang thang từ đầu đến cuối hẻm, ai mướn gì làm nấy. Lắm lúc nghĩ sao đời mình bồng bềnh đến vậy!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)