26/11/13

Sẽ về cùng gió xuân - thơ Nguyễn Ngọc Đặng

Nhớ ngày ấy mây trời bay qua núi
Mẹ bùi ngùi tiễn bước con đi
Chầm chậm sông xa nước chảy vào ký ức
Bến quê nghèo mái tóc mẹ vẫn ngóng trông.

Có lẽ cuộc đời rồi sẽ lặng lẽ trôi
Nhưng con vẫn ngóng tìm về bến cũ
Bao năm tháng áo cơm còn tư lự
Chợt giật mình! Bóng mẹ đã mờ sương…

Ở quê nghèo mắt mẹ chớ rưng rưng
Có biết con đang nhớ về chốn ấy?
Và con nhớ lắm…tiếng ầu ơ của mẹ

Me ơi! Con sẽ về…
Về, cùng ngọn gió mùa xuân.

NGUYỄN NGỌC ĐẶNG

2 nhận xét:

  1. GPN mến chào Bút nhóm NTT!
    An Giang không những là một vùng đất trù phú nổi tiếng giàu có về lúa và thủy sản mà còn nổi tiếng về sự phát triển văn hóa du lịch, văn học nữa. Có lẽ tg Nguyễn Ngọc Đặng là một trong những gương mặt triển vọng về thơ cho quê hương mình. Thơ em rất chất chất đời thường mà đọc lên có nhiều cảm xúc lắm. Cám ơn bút nhóm đã giới thiệu.
    GPN xin mến chúc bút nhóm tạo điều kiện giới thiệu nhiều tác giả tác phẩm hơn nữa nhé. Thân mến. GPN

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bạn GPN đã ghé sang thăm trang Nắng Thủy Tinh. Những lời chia sẽ cảm xúc cùng bài thơ của tác giả trẻ Nguyễn Ngọc Đặng. Hi vọng bạn vẫn tiếp tục quan tâm trang và thường xuyên ghé thăm. Thân, NTT

    Trả lờiXóa