2/12/13

Lặng lẽ tháng mười hai - tùy bút Châu An

Ở cái xứ này, hầu như không có mùa đông. Có chăng cũng là những ngày se lạnh hiếm hoi và mỗi khi nó ghé qua, con người lại hối hả đón nhận như sợ bị ai cướp mất “ngày đông” của mình. Với riêng tôi, tháng Mười Hai bao giờ cũng lặng lẽ, mang theo niềm nhung nhớ quê nhà day dứt, không cuồn cuộn, không điên cuồng nhưng âm ỉ, thổn thức cháy từng tấc lòng của đứa con xa quê. Trời đất xoay vần, mùa đi tháng đến, và nỗi nhớ không bao giờ đứng yên.
Thành phố phương Nam nơi tôi đang sống, quanh năm tràn đầy nắng và gió. Con người ở đây vốn xa lạ với không khí se lạnh, nên trong những ngày này vẫn có những cái so vai khe khẽ khi mùa về.
Tôi đi giữa những con đường thênh thang, cơn gió rì rầm như thủ thỉ. Cái lạnh không đủ để thấm đẫm vào da thịt nhưng nỗi nhớ nhà thì len lỏi đến nao lòng. Tôi lặng lẽ giữa phố phường tấp nập ồn ào. Cuối năm, bước chân mọi người dường như tất bật hơn. Phố thị phồn hoa rực rỡ sắc màu. Nhưng cái vui tươi ở nơi đây chẳng thể nào làm tôi nguôi ngoai những ngày giá rét quê nhà với những thửa ruộng nứt nẻ vì thiếu nước, dáng mẹ hao gầy quang gánh ra đồng, gió thốc ngược đường đi. Bàn chân cha nứt nẻ vì lạnh, vì tiết trời hanh heo, ngón chân xòe ra bấu chặt vào từng thớ đất. Cánh đồng rộng rãi mà đặc quánh, ẩn ức nỗi niềm mùa giáp hạt...Những sáng mùa đông, lũ học sinh chúng tôi đạp xe đi học trong màn sương mù dày đặc, vô tư đùa nhau, ríu rít nói cười... Đêm, gió rít từng cơn trên mái nhà. Cả gia đình quây quần bên bếp lửa hồng, mấy anh em lắng nghe cha kể chuyện Tam quốc, mắt sáng rực khi chờ mẹ luộc nồi khoai... Kí ức mùa đông trở về nguyên vẹn và rộn rã, thức dậy cả một khoảng trời tuổi thơ tươi đẹp và ấm áp giữa cái lạnh cắt da. Tháng Mười Hai về, lặng lẽ như dòng suối trong vắt, chảy róc rách từ nguồn không bao giờ cạn, không ồn ào nhưng thấm vào ngõ nghách tâm hồn vốn đã có khi khô cạn bởi những bon chen đời thường.
Tháng Mười Hai, phương Nam nắng vàng xốn xang, lòng bồi hồi khi nhớ lại những điều xưa cũ. Thêm một mùa đông xa xứ, khắc khoải khôn nguôi.
Mấy ngày này, đi đâu trên phố phường đều rộn rã vang lên những bài hát mùa Giáng sinh, vui và nhộn nhịp, chợt chạnh lòng khi trông ngóng về phương xa, nơi quê nhà rét mướt. Tháng Mười Hai cứ lạnh như muôn đời, nhưng xin đừng làm đôi chân cha tê buốt và nứt nẻ, gió hãy dịu dàng đừng thổi ngược đường đi của mẹ, một chút heo may thôi, đủ để làm má em ửng hồng. Và xin mùa đông hay cất giữ giùm tôi kỉ niệm thuở học trò trên đường đến lớp. Gửi cho tôi chút mây xám bàng bạc về phương Nam để vỗ về mơn trớn kí ức ngọt ngào, tháng Mười Hai ơi!

CHÂU AN 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét