
11/12/18
Phát hành tập thơ “Khắc khoải nâu” của Vĩnh Thông

2/12/18
Muôn ngàn nỗi nhớ - thơ Huỳnh Ngọc Phước
12/9/18
Tiếng rao - thơ Phan Trung Trực
6/9/18
Lạc lối - thơ Nguyễn Minh Phi
16/7/18
Bức thư từ biển cả - thơ Phạm Thị Thơm
Anh gửi vào sóng biển?
Để bọt tung trắng xóa
Trên bờ cát mộng mơ.
Và mỗi lần xô bờ,
Sóng làm em rạo rực.
18/5/18
Đồi sim ký ức - tản văn Phan Nam
14/5/18
Những nẻo đường quê - tản văn Phan Võ Hoàng Nam
Có lẽ tôi mãi vẫn là người cũ - người của đường làng bóng tre. Tôi luôn cảm thấy mình không phù hợp với những ồn ào náo nhiệt của chốn phố chợ, không phù hợp với nhịp sống luôn tất bật, luôn hối hả của người “kẻ chợ”. Mỗi sáng phải dậy theo chuông báo thức, rồi ăn sáng vội vàng để kịp giờ đến chỗ làm. Buổi trưa buổi chiều còn phải tranh thủ chạy rước con ở nhà trẻ. Buổi tối cũng đâu phải là lúc được thảnh thơi, kể cả khi đi ngủ cũng phải đồng hành cùng với những toan tính cho cuộc sống. Nào là chuyện con cái, chuyện gia đình, chuyện “cơm áo gạo tiền” bao nhiêu là thứ mà buổi ngày không làm được vì bận rộn.
12/5/18
Đừng thương anh người nghệ sỹ giang hồ - thơ Huỳnh Ngọc Phước
2/3/18
Lạc màu nguyên sơ - thơ Nguyễn Ngọc Đặng
Mười năm lẻ ta tìm thăm chốn cũ
Màu
nguyên sơ ngày ấy lạc đâu rồi
Cánh
áo trắng từng vắt ngang miền nhớ
Em vẫn chưa về trong nắng tinh khôi.
Ta
như cánh chim trời phiêu dạt mãi
Theo chân mây bàng bạc chốn quay về
1/3/18
Người đàn bà mang hy vọng - tùy bút Huỳnh Ngọc Phước
Ngôi nhà nhỏ nằm trơ trọi giữa cánh đồng ngập mùi mạ non. Cặp mé kinh, những chú cò lết bết kiếm ăn trong buổi chiều dài. Nắng chẳng còn nặng trĩu. Cảnh sắc nhìn thôi cũng thấy yên bình và ấm áp biết dường nào.
Nhưng lại trớ trêu thay, số phận có khi nào buông xuôi cho con người. Ngôi nhà nhỏ, nhìn bên ngoài hình như không chút muộn phiền, không chút sự bon chen giữa cuộc sống đời thường… Nhưng không ngờ trong ngôi nhà tưởng chừng ấm áp kia lại có người đàn bà lận đận ngoài năm mươi tuổi, mưu sinh bằng nghề bán nước sâm, sống những ngày còn lại của cuộc đời.
18/2/18
Mảnh sân chung - tản văn Võ Văn Tuyền
Ngày chị đi. Khoảng sân chung giữa nhà tôi với nhà chị bỗng trống trải, hoang vắng, điêu tàn. Một vài cơn gió chùng chiềng qua ngõ, dáng cây trứng cá nghiêng mình sà xuống sát hiên sân. Đôi lúc gió nghịch ngợm thốc bụi lẫn những chiếc lá trứng cá vàng óng bay lên, cuộn vào nhau rồi bung ra bay lả tả.