24/12/14

Tuổi 18 - đi từ mái trường ra biển khơi - tản văn Bình Nhân

Đôi khi tưởng như thâm tâm đã van nài và cầu xin thời gian một cách khẩn thiết, chậm lại một chút thôi để những phút giây vô tư của tuổi 18 này không bao giờ mất đi. Cũng có lúc tưởng lòng mình đã bật khóc nức nở vì chợt bắt gặp những nụ cười của bạn bè trong veo và chưa hề vướng bụi toan tính, sợ cuộc đời đổi màu những nụ cười ấy.
Ngày hôm nay phượng đã đỏ rực không gian, bầu trời xanh và cao, nắng vẫn chói chang như bao mùa hạ, nhưng có một tháng Năm đã thuộc về mãi mãi, của tuổi trẻ, của mơ ước, tình yêu và khát vọng.
18 tuổi mẹ không nắm tay con trên con đường mùa thu như ngày khai trường đầu tiên nữa, 18 tuổi con phải tự mình gánh vác hành trang vào đời. 18 tuổi bạn không còn quẹt mực lấm lem áo con, rủ con chơi trốn tìm dưới những tán lá xanh ngắt hay đơn giản là cho con một viên kẹo ngọt ngào. 18 tuổi, đột nhiên bạn bâng khuâng nói những lời chia tay, chia tay con, chia tay những ngày hôm qua… 18 tuổi thế giới của con không còn những cánh diều bay giữa trời chiều lộng gió, không còn những buổi trưa hè trốn mẹ câu cá bờ sông, không còn những bộ phim hoạt hình hay những cuốn truyện tranh chất đầy bàn học,… 18 tuổi con phải làm quen dần với những khái niệm “đại học”, “ước mơ”, “đam mê”,“thành công”, “nổi tiếng”, “giàu có”,…
Con thương tuổi 18 mà sao cũng ghét tuổi 18 quá. Thương những bài giảng của thầy cô không bao giờ muốn dừng lại trước đôi mắt đen láy và háo hức của học trò, con thương mái tóc mẹ ba những ngày vất vả mưu sinh cùng nỗi lo cơm áo gạo tiền, con thương những bạn 18 tuổi như con, cũng loay hoay tìm cho mình một lối đi dù biết xung quanh đâu đâu cũng toàn chông gai và sỏi đá. Con ghét những lần con làm thầy cô buồn mà rất lâu sau đó mới biết ân hận, con ghét những lần con to tiếng với bạn bè chỉ vì sự hiểu lầm và tính hiếu thắng, con ghét những ngày vô tâm đi qua những âu lo của ba mẹ chỉ biết hưởng thụ và an phận mà trốn tránh nghĩa vụ học hành, con ghét thời gian, sao con chưa kịp lớn đã vội già đi từ những nghĩ suy…
18 tuổi con không muốn đi trên những con đường mòn đã trở thành nhạt nhẽo. Như những cánh chim thiên di đến lúc phải từ giã mùa của trời đất, cũng đã đến rồi thời khắc chúng con nói lời tạm biệt với mái trường, với gia đình thân yêu để bay đến một chân trời mới cao và xa hơn, nơi có những ướcmơ nhiệt thành và căng tràn sức trẻ. Chúng con nhất định phải tới nơi, phảikiên lòng vững bước. Để học những bài học của thế giới rộng lớn ngoài kia mà chẳng sách vở nào đủ kiến thức để dạy dỗ con; để trải nghiệm bằng thực tế chođôi chân, khối óc và trái tim thay vì trải nghiệm bao lâu nay bằng lí thuyết; muốn đôi gò má mình lăn giọt mồ hôi mình thật mặn, muốn thịt da mình một lần trầy xước; muốn bụi đường ngoài kia quấn thật nhiều trong áo, trong tóc, trên mũ, trên nắp ba lô và trên đôi giày của con, muốn nụ cười của bản thân chỉ xuất hiện khi nhìn thấy nụ cười của những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ vừa được giúp đỡ,… 18 tuổi, con muốn mình thành công và không sợ thất bại. Con có thể sai lầm, nhưng rồi con sẽ học được lẽ phải. Con có thể lạc đường, nhưng rồi con sẽ nhìn hải đăng để tìm ra đúng hướng. Con có thể sẽ bật khóc, nhưng rồi con sẽ lại mỉm cười. Con có thể gục ngã và thất vọng, nhưng rồi sẽ có ánh sáng của niềm tin soi rọi kéo con lên. Quan trọng nhất là con có thể thua cuộc nhưng con chưa từng bỏ cuộc…
Tuổi 18 như những con sóng mạnh mẽ, trào dâng không ngừng dội vào bờ như dòng máu trong huyết quản không ngừng dội vào lồng ngực căng tràn. Đó là tuổi 18 nhiệt huyết mà con muốn mình như một cánh buồm xé gió trên mặt biển, lao đi vun vút bất kể giông bão và chướng ngại, để biết rằng không phải lúc nào cũng trời yên bể lặng, để được thử thách trước bão tố, để được cảm nhận vị mặn từ mồ hôi, từ máu xương mà của biết bao người đang hy sinh cho cuộc sống, cho đất nước hôm nay.
18 tuổi, con muốn đi, để thế giới nhỏ bé lại và chúng con sẽ lớn lên. Như tình yêu gia đình, yêu mái trường rồi sẽ lớn rộng ra thành tình yêu Tổ quốc. Con không sợ vấp ngã, đối mặt với sai lầm để những điều chúng con trải qua sẽ là những bài học đắt giá cho con đường trưởng thành. Tuổi trẻ không phải là sợ hãi, quay đầu, mà là tuổi trẻ đương đầu để mở cho mình một con đường đi đến tương lai. Hãy để chúng con được tự tin vào chính mình, dù là dại khờ vẫn muốn được đánh đổi để lớn lên.
Ngày hôm nay chúng con đứng dưới mái trường rợp tán phượng, lòng bồi hồi những nỗi niềm chưa kịp gọi thành tên của những đứa trẻ đang chập chững lớn. Rồi ôm nhau thật chặt, rồi lau cho nhau những giọt nướcmắt, ước gì nỗi buồn tựa hồ thế kỉ này có thể trở thành một điều kì diệu nào đó khiến chúng con không phải nói lời xa nhau, ước gì thời gian và không gian đều mang một màu trong suốt để ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này…
Đặt một bàn tay lên trái tim, lắng nghe những nhịp đập nhẹ nhàng mà mãnh liệt, chúng con xin một lần nữa cúi đầu trước công lao trời bể của thầy cô, của cha mẹ. Cảm ơn đã cho chúng con được sinh ra dưới bầu trời của đất nước bên chân sóng, được rèn luyện và học tập dưới một mái trường. Để mỗi bước chân đi xa lại đưa chúng con về gần hơn với cội nguồn của trưởng thành và yêu thương. Tạm biệt mái trường LVC mến yêu, hẹn ngày về với những cuộc tìm gặp chính mình.

BÌNH NHÂN

1 nhận xét:

  1. Tản văn nhẹ nhàng, sâu sắc, cách hành văn uyển chuyển, khơi gọi nhiều cung bậc cảm xúc trong lòng người đọc - những ai đã sống trong - hay đang trải qua tuổi 18 mênh mông.

    Trả lờiXóa