12/8/13

Lớp cũ - thơ Nguyễn Bàng

Mười mùa nắng mùa mưa trên mái ngói
Những cây còng có khi chắc già hơn
Chúng mình lớn lên đi khắp vùng đất nước
Như tàn cây kia rộng mãi giữa sân trường.

Lớp mình đó nơi dãy phòng mới nhất
Ba mươi phương gom thành một mái nhà
Tám mùa thi cùng chia bùi sẻ ngọt
Đọng lại trăm điều thương nhớ lúc chia xa

Nhiều vất vả, câu hát thì luôn ngọt
Chiều ghita cùng nhau hét vang trời
"Đời sinh viên có..." luận văn và mì gói
Còn được đến trường thì ta cứ vui.

Cà phê sáng cùng nhau đàm quốc sự
Lũ miền Trung và giặc ở Trường Sa
Cắt bữa sáng gửi nơi vừa tang tóc
Rồi ta đi nghe hội thảo nước nhà.

Nhà trọ nhỏ quay lưng là chạm mặt
Chăn đắp nhường nhau khi gió lạnh về
Riêng khát vọng vẫn ngời lên trong mắt
Trần Minh nào không có lúc vinh quy

Khi tình đến chúng mình còn trẻ lắm
Nên nỗi đau cũng mới mẻ trong đời
Nâng chén lên! Can cớ gì mà khóc
Uống một lần này cho túy lúy rồi thôi.

Chúng mình lớn lên đi khắp vùng đất nước
Như tàn cây kia rộng mãi giữa sân trường
Dẫu thêm những mười năm nhiều hơn nữa
"Lớp mình" vẫn là lời gọi thân thương.

NGUYỄN BÀNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét