Dòng sông này, nơi cha tập cho con biết lội, nơi con thường
ngồi nghe nội kể về mẹ, cũng là nơi chứa đựng biết bao kí ức tuổi thơ con…
Dòng sông này, nơi cha và mẹ gặp nhau, nơi từ bàn tay không,
cha mẹ dựng nên sự nghiệp và con nước lớn năm nào đã cướp đi người mẹ của con…
Mẹ mất, con quá nhỏ để nhận ra nỗi đau không có gì bù đắp
được, cha thì nuốt nước mắt vào trong để nuôi con khôn lớn nên người. Bến sông xưa đã bao lần bồi lở, hàng me nước trước nhà đã
bao lần thay lá, cây vẫn xanh tươi đó thôi. Còn cha thì ở vậy nuôi con. Không
có mẹ, nhà mình thiếu trước hụt sau. Cha bộn bề biết bao công việc, thời gian
đã làm tóc cha bạc trắng. Vậy mà có khi nào cha quên được mẹ đâu…
Mùa nước nổi về, con sông mang phù sa đỏ quạch, cha mắc
chiếc võng ngoài hàng me nước cặp bến sông. Cứ mỗi chiều cha lại ra đó nằm nhìn
về quê ngoại phía bên kia sông. Đã bao lần con ra hàng me nước nhưng có thấy gì
lạ bên kia sông đâu, sao nó lại có một cái gì đó mà khiến cha nhìn qua bên đó
mãi.
Cây cầu ván dưới bến sông, nơi mẹ hay ra đó giặt đồ nay đã
gãy. Con đã định xây một cây cầu bê tông khác nhưng sao cha cứ xuống sửa lại
cây cầu ván làm chi? Mấy hôm mưa to, cha vẫn dầm mưa xuống sửa nó. Lên nhà, cha
lạnh người rồi trở sốt. Lúc ấy con lo lắm cha ơi! Con đã bật khóc và bối rối
khi con không biết phải làm gì, cứ lụp chụp quên trước quên sau…
Hàng thiên lí mẹ trồng trước nhà, ngày nào cha cũng chăm
sóc. Được chăm bón kĩ, cây đâm chồi nảy lộc sum xuê. Hàng xóm người qua kẻ lại,
xin vài cái bông cha đều không cho. Con trách thầm: Sao cha kì ghê?
Rồi tuổi già sức yếu đã cướp mất cha của con. Cha mất, con
khóc sưng cả mắt. Cha về với mẹ nhẹ nhàng như giấc ngủ nhưng trong lòng con thì
đau nhói lắm cha ơi!
Mỗi lúc nhớ cha, con không khóc mà lại ra nằm võng ngoài
hàng me, nơi mà ngày xưa cha thường nằm. Con hay tự sửa lại cây cầu ván dưới
bến sông. Con chăm sóc hàng thiên lí của mẹ và cũng không cho ai xin một cái
bông nào như cha. Và đến lúc này đây con mới hiểu trong từng giờ từng phút cha
luôn nhớ mẹ như con nhớ cha bây giờ…
Con vẫn thường ngồi một mình nhìn về quê ngoại bên kia sông
và con đã thấy cha mẹ đang mỉm cười với con…
LÊ QUANG TRẠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét