cơn mưa sắp rời trên bản thể
ta không bao giờ nắm bắt nổi
lời tuôn ra để kịp hững hờ
khi tiếng nói nàng chạm vòm thông
hình dung kim đâm toạc khúc hát
nở vào đêm nhựa sống phủ đầu
ta dìm nàng ngập ngụa ân hận
khi đôi môi nàng toan mở hé
những người đàn ông hăm hở vẽ
thân xác nàng và vết màu trổ
hoa nội đồng bạt ngàn dại, ta…
khi cô đơn, nàng chùng hơi thở
lần trên phím đàn nặng nhọc vỡ
cung của nàng rầu rĩ lũ buồn
ta, cứu vớt bằng tiếng chuông thơ
khi tất cả mọi thứ, từ nàng
mập mờ nhìn vào ta giây phút
“lời tỏ tình đầu tiên” chắp cánh
mang ơn nàng ta khập khưỡng bay
khi không còn điều gì, có thể
ngấu nghiến nhai mọi thứ trong
miệng
ta gõ vào chuông thơ lúng liếng
ở nơi nàng ánh sáng bất tận
khi tình yêu bung rễ trong nhau
mang ơn nàng mùa qua, thiên di…
LÊ MIÊN CA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét