11/2/16

Khi hoa vàng rụng - thơ Nguyễn Ngọc Đặng

Ngọn gió đông thổi vào khe cửa
Mẹ tôi ngồi tựa cửa ngóng trông
Mắt rưng rưng ngấn đôi dòng lệ
Chờ đứa con phiêu bạt chưa về.

Thời gian trôi mái tóc bồng bềnh trắng
Giọt lệ buồn mẹ cố nén vào tim
Bao sương gió nhọc nhằn theo ngày tháng
Nghe lạnh bờ vai khi gió bấc qua thềm.
 
Mẹ hãy cứ gom về bao kỉ niệm
Chờ bóng con giờ đang ở nơi nào
Mai biết đâu khi hoa vàng rụng ngõ
Mái hiên nhà thấp thoáng đứa con xa. 

NGUYỄN NGỌC ĐẶNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét