25/2/16

Mùa nước nổi một thời hoài niệm - tản văn Huỳnh Ngọc Phước

 Lâu lắm rồi tôi mới được trở lại quê hương giữa mùa nước nổi. Mùa nước nổi mang lại cho tôi không ít kỷ niệm đáng nhớ về vùng quê chôn nhau cắt rốn  nầy. Xa quê nhiêu năm rồi, chợt quay về nhìn cảnh đồng ruộng mênh mông đang chìm trong biển nước, lòng không kìm được cảm xúc.

Hoàng hôn nấp phía sau bụi tre già, những tia nắng len lén qua khe hở của ngọn tre, đáp nhẹ vào mặt nước. Tôi ngồi sau nhà nhìn ánh nắng yếu ớt đang dần dần buông sau vệt sáng mông lung của khói sóng. Ngọn gió khẽ đưa lá tre khô rơi từ từ xuống mặt nước lăn tăn, con cá rô oằn mình đớp lá tre như đớp con mồi. Một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp của vùng quê thanh bình mà bao người hằng mơ ước được chứng kiến tận mắt, cảm nhận bằng tâm hồn.

Ngoài kia, cô gái mặc áo bà ba đang đứng trên xuồng quơ tay hái những chùm điên điển. Xa xa có vài người đàn ông đứng tuổi lom khom thả những tay lưới dưới vệt sáng còn sót lại. Bao ký ức của người nông dân lam lũ lại hiện về trong trí nhớ tôi. Sao cảm thấy xót thương cho cảnh đời gian nan cơ cực của họ.  

Đêm, đèn pin lập lòe ẩn hiện giữa sương mờ, vài người đàn ông vẫn còn chèo chống tận đồng sâu găng câu, thả lưới. Đôi mắt hốc hác của ai đó chứa đựng nhiều trăn trở về cuộc đời, số phận hẩm hiu của con người nghèo khổ miền sông nước. Cái lạnh của tiết trời ngấu nghiến da thịt. Những người đàn ông phải vượt qua cái lạnh thấu xương để kiếm miếng ăn nuôi sống gia đình. Sao cảm thấy thân phận của con người quá lênh đênh như những cánh lục bình chỉ biết xuôi mình trôi theo dòng nước. Vất vả ngày đêm nhưng cuộc sống khốn cùng vẫn còn trơ.

Miền sông nước quê tôi thanh bình, yên ắng, không có cái không khí ngột ngạt ở thị thành. Những lúc buồn có thể tâm sự cùng dòng kinh nhỏ, ngọn gió chiều, hay những rặng tre già phía sau nhà đung đưa trước gió… Tiếng đờn cò của ông nội vang lên làm nỗi nhớ quê hương trong tôi lại càng lên cao. Đến mức chỉ muốn ở lại vùng quê yên bình nầy mãi mãi, không muốn nghe những lời vuốt ve, nịnh hót của chốn thị thành. Tôi muốn bình tâm cảm nhận những nỗi lòng, tiếng than thân trách phận trong tiếng đờn của nội...

Kỷ niệm đó cứ hiện hữu trong tôi mỗi khi nhớ đến quê, hay nhìn thấy cảnh đất khách mà lòng không kìm được cảm xúc về quê mình. Nhiều năm xa quê, tôi không còn nghe tiếng đờn cò của ông nội, không còn được tắm trên con sông mang nhiều kỷ niệm, không được thưởng thức cái vị ngọt quê mình, thay vào đó là những vị mặn đắng của cuộc đời.

Đứng trước hiên, ánh mắt xa xăm nhìn về phía không ai mà kỷ niệm ùa về trong nỗi nhớ.


HUỲNH NGỌC PHƯỚC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét