1/4/15

Cô đơn - thơ Nguyễn Thị Dung

Em nép mình trong căn phòng trống vắng
Nhìn xung quanh là khoảng lặng mênh mông
Muốn với tay vượt ra ngoài thế giới
Nhưng không anh thế giới hóa lạnh câm


Em phải sống những chuỗi ngày yên lặng
Hay vùng lên như kẻ cướp ngông cuồng
Em nhỏ bé và trái tim yếu đuối
Chỉ làm mây theo bóng anh ngàn phương

Em muốn như ngày xưa chưa biết yêu
Chẳng cần ai vẫn hạnh phúc mỉm cười
Nhưng anh đến xóa tan màn đêm đẹp
Chỉ còn em với bóng một người xa

Giờ em làm sao xóa hết kỷ niệm xưa
Xem như giấc chiêm bao mình đã tỉnh
Em muốn khóc nhưng không còn nước mắt
Nỗi đau này ai hiểu được vẹn nguyên? 


NGUYỄN THỊ DUNG

1 nhận xét:

  1. Càng đọc thơ em càng thấy nễ phục lời thơ em Dung à

    Trả lờiXóa