22/8/14

Tiếng gọi "anh" đầu đời - thơ Xuân Thu

Lần đầu tiên trong đời bạn gái gọi bằng “anh”
Giọng lí nhí nhưng tôi nghe rất rõ
Mùa hè năm đó
Phượng đỏ cháy trời
Ràn rạt tiếng ve rơi
Em ngước nhìn tôi run run chùm phượng vĩ
Tôi ngây người dại tê trong ý nghĩ
Cầm nhành hoa trên tay
Loay hoay loay hoay
Chưa hết ngẩn ngơ em đã vù cuối lớp
Bỏ lại tiếng cười và còn đây ánh mắt
Lâng lâng, lâng lâng
Tôi bay trên không…
Ơ hay!
Mình đã thành người lớn!

Lại mùa hè đến
Tôi trở về trường cũ, lớp xưa
Con trai tôi (vẫn chỗ ấy - bây giờ)
Đang  ngày thi tốt nghiệp
Tôi như bao phụ huynh khác
Đợi con dằng dặc giờ thi
Phượng đỏ, ve kêu chẳng khác xưa gì
Cây bàng ấy nay đã thành cổ thụ
Tên tôi và em khắc trên cây còn đó
Tôi mơ màng ngày xưa
 “Anh!”
Giật mình sững sờ
Chợt thấy con tôi tay cầm chùm phượng đỏ
Và cô bé rất xinh đang cười rạng rỡ
Ríu rít chạy về phía tôi
Thì ra… thi đã xong rồi!
Tôi đang chơi vơi miền nhớ…

XUÂN THU

1 nhận xét:

  1. rất thích đoạn nầy
    "Lần đầu tiên trong đời bạn gái gọi bằng “Anh”
    Giọng lí nhí nhưng tôi nghe rất rõ
    Mùa hè năm đó
    Phượng đỏ cháy trời
    Ràn rạt tiếng ve rơi
    Em ngước nhìn tôi run run chùm phượng vĩ"
    cảm ơn anh Xuân Thu cho đọc bài thơ hay. Thân. Hoài Băng

    Trả lờiXóa