Thuở nào
tóc mướt
lưng ong
Nắng xanh lá
mộng vườn trong ruộng ngoài
Đảm đang
quằn gánh gầy
vai
Chị tôi
vẫn thắm hoa
cài tóc mây
Một ngày
tháng Chín
mưa lay
Hoa hò hẹn
nở thắm khai
khăn điều
Người trong
mơ ngỏ lời yêu
Đính hôn
hương rượu rất nhiều nồng say
Chị tôi
đẹp giấc mơ
ngày
Làm quen
gương lược bước dài trăm năm
Tôi hồ hải
bước thăng
trầm
Giang hồ bạt
gió xa xăm khó về
Ngỡ…
duyên phận
chị yên bề…
Một lần
ngang bến sông quê
ngỡ ngàng…
Chị tôi khóc
hận lỡ làng
Chỉ vì kỵ tuổi…
rã tàn kiếp
hoa
Cỏ hoang chặn
lối vườn nhà
Hoa thôi
hương sắc
la đà cành
cong
Hỏi ra
Chị chẳng được
chồng
Đã cam phận
với long
đong xuân thì
Mưa thu
xoá dấu chân
quê
Tôi thương nỗi
chị…
buồn lê phận
người!
VŨ MIÊN THẢO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét