Hạ đến khiến lòng người nôn nao khó tả. Những lá thư
viết vội trong ngăn bàn, những chữ kí dày đặc trên tà áo trắng tinh, cánh hoa
phượng ngả màu in hình rõ rệt trên trang vở trắng còn thơm mùi giấy mới. Hạ
vương vấn chùng chiềng nơi góc lớp, thổn thức trong suy nghĩ, rơi rớt đỏ cả trời
phượng vĩ trên từng bài thi.
Từng trang lưu bút bỗng dài thêm. Ai cũng muốn viết,
muốn nói thật nhiều để lưu giữ hoài niệm, để rồi những dòng tâm sự cứ dàn trải
lê thê nỗi niềm. Bên góc trái, dưới những dòng chữ kí tên nguệch ngoạc là cánh
phượng ép chặt ngay ngắn ăm ắp cảm tình.
Tháng Tư là tháng của mùa thi và cũng là mùa để những
chú ve đong đưa trong điệu nhạc của nắng hè gay gắt. Tiếng kêu inh ỏi vang động
cả một góc sân trường đổ nắng vàng soi rõ. Tiếng ve cùng hoa phượng đỏ cứ ngập
ngừng, bồi hồi trong hơi thở chia tay bạn bè, sự quyến luyến thầy cô, thao thức
tiếng trống trường vang lên vài tiếng ngắn khô khan trong lễ bế giảng. Nhìn mắt
ai cũng đỏ hoe đượm buồn, thân thương, mến nhớ. Làm sao quên được những buổi học
tiếng thầy vang vọng truyền cảm trong từng bài giảng khiến chúng em đến nao
lòng. Những câu thơ chắp nối, lời giảng bài chen lẫn đạo đời dễ hiểu mà rất đỗi
triết lí sâu xa. Rồi những lần cùng thầy cô vui đùa trong hội trại, để sau những
ngày vui tiếng thầy bỗng khản đặc bởi phải quản lí tụi học trò tinh nghịch mà
xa nhau thì cứ thương thương nhớ nhớ.
Năm tháng qua đi. Thầy cô ngày càng già đi, ngược lại
chúng em lớn khôn từng ngày trên từng bài học thầy giảng. Quy luật tre già măng
mọc chẳng có gì lạ lùng mà sao nghe nhoi nhói trong tim, cảm giác bồi hồi chiếm
lấy tâm hồn thơ trẻ. Kiến thức thầy cô truyền đạt là vô hạn, tình thương thầy
cô dành cho như hạt ngọc quí cần có bàn tay chân thành giữ gìn. Thời gian như
con đò lênh đênh mặt nước. Sáng rồi lại đêm như vòng tuần hoàn chân lí muôn thưở
bất diệt. Cũng từ đó bao thế hệ học trò đi qua, nhưng trong số đó có được mấy
ai chợt nhìn lại thời dấu yêu học trò.
Không biết đã bao nhiêu mùa phượng nữa đã đi qua mà
lòng người học trò cũ cứ nhìn chùm phượng đỏ mà ngẩn ngơ kiếm tìm kí ức. Màu thời
học sinh đỏ rực từng chùm từng chùm phượng vĩ
đùa giỡn sắc nắng vàng ươm. Thuở học trò ùa về rõ mồn một, có lúc đứt
quãng một quãng trời chia tay choáng ngợp bóng phượng. Tiếng ve cũng nỗi niềm
thương nhớ cùng cánh phượng trống vắng ngẩn ngơ. Trống trường im lìm lùi sau
hàng phượng vĩ. Ghế đá hoang vắng, cánh phượng đỏ rơi bên thềm hiên buồn bã như
cố lượm nhặt những mùa hè đã qua.
VÕ VĂN TUYỀN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét