Nhằm tạo điều kiện cho các thành viên Bút nhóm Nắng Thủy
Tinh và bạn đọc có điều kiện học hỏi kinh nghiệm, tìm tòi ý tưởng sáng tạo bắt
nguồn từ cảm xúc khi đọc những bài thơ hay, những áng văn đẹp... Chúng tôi giới
thiệu những tác phẩm nổi tiếng kèm theo những dòng bình luận, cảm
nhận ngắn. Xin mở đầu chuyên mục bằng bài bình của Thanh Ứng cho
thi phẩm Đứng ở chợ sông của nhà thơ Trúc Thông.
Đứng ở chợ sông
Ai đi lâu lắc tận đẩu tận tận đâu
bến vẫn bèo xưa trôi xuôi sông Châu
quán chợ quê hương gạch tường long đỏ
còng cây đa đứng vẫn như thưở nào
quán chợ quê hương gạch tường long đỏ
còng cây đa đứng vẫn như thưở nào
mẹ tôi đội thúng đậy mảnh vỉ buồm
đường hè chân rát đường đông bấm bùn
tôi rắc tuổi thơ loanh quanh phố chợ
chút tình thơ dại bây giờ tôi buôn
bán cho vợ con lần đầu thăm quê
bán gởi cho ai xa nước chưa về
bán cho chị tôi thưở hai mươi ấy
cùng những linh hồn lơ lửng trên quê…
TRÚC THÔNG
(Báo Văn nghệ, số 45, ngày 5/11/2011)
Trúc Thông viết chậm, bài nào của anh cũng có sự gia công
kĩ lưỡng về cảm xúc và sử dụng ngôn từ. Bài “Đứng ở chợ sông” trên đây cũng
vậy. Nhà thơ không cho biết bài thơ sáng tác khi nào. Nhưng đọc bài thơ có
thể đoán, nhà thơ sinh năm 1940 này viết bài thơ khi đã luống tuổi, khi đôi
chân anh đã bươn bải nhiều nơi trên trái đất này như nhà thơ đã tự nhận: “Ai
đi lâu lắc tận đẩu tận đâu”.
Tất nhiên đại từ phiếm chỉ “Ai” không chỉ nói
riêng tâm sự của Trúc Thông mà còn nói về những ai đồng tuế, đồng cảnh như
tác giả. Thời gian làm biến cải bao nhiêu thứ nhưng cái “chợ sông” của quê
hương tác giả vẫn thao thiết những nét xưa: “bến vẫn bèo xưa trôi xuôi sông
Châu / quán chợ quê hương gạch tường long đỏ / còng cây đa đứng vẫn như thưở nào”.
Một “chợ sông” được chấm phá đôi ba nét tượng trưng mà hiện lên một cái chợ
bên dòng sông Châu ở quê hương Hà Nam của tác giả với những đám bèo trôi xuôi
vô tư tự ngày nào, là những mảng tường gạch xây đã lâu ngày, thời gian xói vào
trơ ra ruột gạch “long đỏ” và cây đa còng vẫn khắc khổ dáng xưa. Đó là chợ
quê lâu đời, có quán gạch được xây cất tử tế của một làng quê cổ kính bên
sông. Nó khác với cái chợ ở “mom sông”, “eo xèo mặt nước” của cụ Tú Xương.
“Đứng ở chợ sông” lặng lẽ và trầm mặc này, Trúc Thông nghĩ về mẹ mà cuộc đời
của bà gắn bó với những buổi “chợ sông”: “Mẹ tôi đội thúng đậy mảnh vỉ buồm
/ đường hè chân rát đường đông bấm bùn”. Những chi tiết chọn lọc về người mẹ
rất thực, rất đời của tác giả - với cái thúng ngất nghểu trên đầu, hai tay
tong tả hết phiên chợ này đến phiên chợ khác - làm ta liên tưởng đến
những bà mẹ “dòng dõi nhà quê” đảm đang công việc đồng áng và cũng giỏi giang
cả việc chợ búa, thúng mẹt để kiếm sống ở hầu khắp làng quê ta. Trúc Thông
có “Bờ sông vẫn gió” rất hay viết về mẹ. Đó là một bờ sông có gió,
có lá ngô lay, có bến sông trôi, có tiếng nước chảy sông xa, có cây cau cũ,
giot hiên nhà… Tất cả trở về trong một hoài niệm thành kính về người mẹ đã
mãi mãi ra đi. Dáng hình và hồn vía mẹ đã hòa tan vào thiên nhiên cây cỏ của
bờ sông quê. Ở đây, hiển hiện hình ảnh một bà mẹ khỏe khoắn, tất tả, chịu
thương chịu khó ở “chợ sông”. Cái “chợ sông” đó còn gắn bó với tuổi thơ tác
giả “tôi rắc tuổi thơ loanh quanh phố chợ / chút tình thơ dại bây giờ tôi
buôn”.
Sự gắn bó tuổi thơ của tác giả với “chợ sông” đã tạo
nên cảm hứng trở về trong hai khổ thơ trên. Hình ảnh “chợ quê” còn lại đậm
nét và độc đáo cùng với nó là hình ảnh người mẹ và chút tình thơ dại của tuổi
thơ tác giả. Tác giả coi đó là “vốn liếng” giầu có để “bây giờ tôi buôn”.
Khổ cuối bài thơ, tác giả muốn chia sẻ cái vốn liếng giầu có đó cho mọi
người. Tác giả dùng từ “buôn”, từ “bán” trong bài là rất hợp vì đây là
“chợ sông” và tác giả đang “đứng” ở đó. Đó còn là một sáng tạo phù hợp với
hoàn cảnh cảm xúc của tác giả: “bán cho vợ con lần đầu thăm quê / bán gởi cho
ai xa nước chưa về / bán cho chị tôi thưở hai mươi ấy / cùng những linh hồn
lơ lửng trên quê…”.
Đó là những người thân thiết gần gũi nhất của tác
giả, là những người xa quê hương, tổ quốc, cả những người sống và những linh
hồn “lơ lửng trên quê”. Tất cả được tác giả chia sẻ, gửi gắm tình cảm quê
hương thân thiết và trao cho mọi người một thông điệp đầy nhân ái “Hãy nhớ
về và lưu giữ trong tim những hình ảnh thân thương của cội nguồn quê hương
đất nước”. Như nhiều bài thơ khác của Trúc Thông, “Đứng ở chợ sông” kiệm
lời. Tác giả cân nhắc trong từng câu chữ. Mỗi từ ngữ trong câu đều được tính
toán để có hiệu quả cao. Có lẽ chính vì thế, bài thơ có khả năng neo đậu
trong lòng độc giả.
THANH ỨNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét