Cái nền nhà đắp nên từ phù sa
Trồng mấy bụi tre để dành đương rổ rá
Đêm bưng đèn dầu họp bàn làm đường sá
Mỗi người nhín một phần dành để xe đi
Bao đời qua,
Con đường mòn thành quốc lộ
Bến nước đã thành nỗi nhớ
Cho người phiêu bạt tha phương!
Những chiếc ghe bầu nằm đợi ăn hàng
Cắm sào mơ ngủ
Nước lớn ghe lui, nước ròng ngồi nhậu
Nướng con khô trèn rủ bạn làm quen
Trai tráng trong làng đi chơi đêm
Lúc về quấn áo trên đầu lội nước
Chẳng dép giày phủi chân cái rột
Chui tót vô mùng ngủ một giấc đến mai
Buổi sáng cởi trần vác lúa vác khoai
Đạp tấm đầm dài rung câu vọng cổ
Gạo đong đầy lu là thấy-bình-minh-châu-thổ
Vậy mà vui!
Từ khi nhà cao tầng lần lượt mọc nơi nơi
Nước chảy sông sâu ăn lòn hàm ếch
Xuồng ghe bây giờ mỏi mệt
Đêm ngủ cắm sào mút ngọn tầm vông
Sóng xô xuồng dạt!
Bến nước hôm qua bỗng thành cổ tích
Nền đất không còn nhà lui mãi vô sâu
Võng đứt tao rồi biết cột trôi đâu
Không còn tiếng trẻ…
Mấy bụi tre để dành đương rổ rá
Phải chặt đi làm liếp chống kè
Con chim chìa vôi không còn biết chỗ về
Đêm ngủ nhờ cột điện.
Đêm vắng ai ngồi chắc lưỡi thở than
Đất lở bao giờ mới hết?
Câu vọng cổ hơi lòn đau dây tứ nguyệt
Để tiếng xề chìm lĩm phía kia sông!
NGUYỆT LÃNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét