Đêm Sài GònRéo rắt hạt mưa rơiTôi cô đơnMải mê chạy theo những quầng xe đỏ vàngSuốt tháng năm đi tìmChân lý đời thường!
Giữa lòng đường thành phốCô bán dạo, chú mua thuêXe tấp nập kéo còi nghe đớn đau.Tiếng hét laNgười ta vội vã thu hàng muộn!Mưa…Xối xả trên đầu ngườiBên kia đường cụ già đang cố bước mauKhông con cháu theo sauAi ơi sao bạc bẽo?Công sinh thành sao vội quên?Chân đưa phía trước bước lùi lại phía sauNgười ơi đi qua nhauSao lạnh đến thế?Lối về rồi sẽ có aiKhi ta chạy theo bờ thực hư vội vàng!Vô tình cậu bé ngang quaTay trẻ nắm lấy tay giàÔi buốt giá!Một bàn tay run bởi vì rétMột bàn tay run bởi vì đóiDắt nhau qua đường…Xe không mắt vẫn chạyGià nở một nụ cườiCậu nở một nụ cườiKhuất xa trong đêm tối…
PHAN TRUNG TRỰC
thơ hay và cảm xúc
Trả lờiXóaCảm ơn bạn Nam Phan đã ghé thăm và động viên nhé!
Xóa