Chiều Bình Mỹ mái đình treo bóng nước
Khách hững hờ qua, như lục bình trôi
Trên chiếc cầu già giờ chỉ mình tôi
Đùa với gió, gió vô tình thổi nhẹ
Con kinh nhỏ không xuồng ghe cập bến
Chỉ có hàng cây và dòng sông lặng lẽ
Khói hạ chiều nay bay xuyên lòng tôi!
Bình Mỹ chiều nay sao nghe im sóng
Dù trong lòng nổi sóng từng cơn
Phải chăng nhớ người từ viễn mộng?
Thăm thẳm phương xa chờ một bóng người.
HUỲNH NGỌC PHƯỚC
Cảm xúc quá ban ơi!
Trả lờiXóaLâu rồi mới đọc thơ Phước, cảm xúc nhất là khổ thơ cuối. Vy mong rằng sẽ đọc được những bài thơ hay của Phước nhiều hơn nữa! Chúc Phước một ngày tốt lành nhé! Thân, NKTV
Trả lờiXóaCảm ơn Nguyễn Thành và Tuyết Vy đã chia sẽ cùng nhé. Thân,HNP
Trả lờiXóa