Em hãy khóc cho vơi đi niềm tủi!Trải tơ lòng theo cánh lá thu bayMặc cuộc đời có bao điều đắng cayThì em hỡi, hãy vươn vai đứng dậy!Em có thấy lá khô cằn run rẩyHứng sương đêm mòn mỏi sắt se lòngThu chưa về hồn đã lạnh mùa đôngChỉ biết nhớ ôm vào trong hoài niệmChiều hiu hắt anh ngồi đây đong đếmTừng giọt thương trong nỗi nhớ xa vờiGom tơ lòng kết sợi rối chơi vơiNghe xa vắng tiếng đời ai khắc khoảiNgàn hạt nhớ vương sầu rơi vụn vãiTiếng trầm ngân vọng lại nỗi nhớ thươngHồn xót xa, lạnh lẽo suốt canh trườngBóng trăng đổ đêm khuya màn sương rũHoa tươi lệ xin em hãy cất giữMong cùng người vá lại vết thương đau...
NGUYỄN MINH PHI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét