Bạn
chẳng phải “hotboy”
Mặt
nhìn nghiêm phát sợ
Vậy
mà sao có cớ
Cà
phê ngồi chung lâu?
Có
thân thiết gì đâu
Mà như quen… tiền kiếp
Nhân
hình chưa nhớ kịp
Đã
chuyện trò say sưa.
Bất
kể tối hay trưa
Mặc
bộn bề mệt
mỏi
Bạn
vẫn cười tươi rói
Bên
cạnh mình… vu vơ.
Bạn
muốn mình vui… Ơ!
Lý
do gì phải thế
Người
dưng sao câu nệ
Chuyện
vui buồn ngẩn ngơ?
Mình
ôm những thẫn thờ
Đâu
phải do tại bạn
Có
điều chi mắc mớ
Mà
bạn nhiều quan tâm?
Hành
động chẳng âm thầm
Cũng
không là săn đón
Cỏn
con đôi ba việc
Nhưng
ấm lòng lắm cơ!
Thế
nên cứ giả vờ
Gọi
“warmboy” vô cớ
Nhưng
thật tình cũng sợ
Bạn
so bì “hot-warm”
Mình
vẫn chưa thể làm
Điều
gì hay cho bạn
Nhưng
mà nè, mỗi sáng
Tặng
nụ cười được không?
Ngây thơ quá nha Hoài Phương?
Trả lờiXóaBài thơ thật dễ thương khiến mình nhớ tới một người bạn. Chúc Hoài Phương tìm được nhiều niềm vui trong cuộc sống nha! Thân, NKTV.
Trả lờiXóa