Thời gian trôi đi quá nhanh, đôi khi khiến cho người
ta lơ là với những người mà mình yêu thương nhất. Lại một năm nữa trôi qua, mới
đó mà đã mười sáu năm, nó đi làm xa và ít gặp mẹ hẳn.
Mẹ nó là một người phụ
kiều diễm, hiền lành và đức độ.
Từ khi cha nó bỏ đi biệt xứ, mẹ nó phải một
mình làm lụng vất vả để nuôi hai con, cuộc sống của bà quá dư thừa những lo toan, khó khăn, thử
thách mà lại rất thiếu những phút giây thảnh thơi. Nhưng dù có phải khó khăn cỡ
nào bà cũng không để con mình chịu thua thiệt với chúng bạn.
Lúc vừa ra đời,
nó mắc phải một căn bệnh khiến cho nó khó thở. Để nó được sống người
ta tiến hành phẫu thuật thay tim nhân
tạo, và từ đó sức khỏe của nó không như người bình thường. Gia đình nó quá
nghèo khó để có thể tự trang trải những nhu yếu phẩm cần thiết, cả miếng ăn cũng là
một nỗi trăn trở quá lớn trong cuộc sống của mẹ nó. Có lẽ vì cảnh sống thiếu
thốn cộng với việc ăn uống không đủ chất, khiến cho mẹ nó bị sinh non, khiến
cho nó mắc phải căn bệnh hiểm nghèo không cách trị ấy.
Năm nó mười tuổi, anh
Hai cũng như bao người thanh niên khác phải lên đường tòng quân. Thời gian thoi
đưa và rồi một ngày mẹ nhận được một lá thư, lá thư nói với bà rằng con trai bà
đã hi sinh khi làm nhiệm vụ. Mắt mẹ lưng tròng, đất trời như sụp đổ, bà như
muốn lay chuyển trời đất để tìm lại sự sống cho đứa con trai của mình. Có phải
cuộc sống đã và đang vô tình mang lại cho bà
rất nhiều đau khổ không?
Tám năm, có nhiều thứ đổi thay hơn ta tưởng,
từng ngày từng ngày nó lớn lên không cha và vô vàn những mất mát, trong vô thức
nó thấy ghét ba. Tại sao ba lại bỏ rơi mẹ con nó trong những lúc khó khăn như
thế này? Nó ghét ba bao nhiều thì nó lại thương mẹ bấy nhiêu, đã có lúc nó muốn
khóc thật to nhưng nó không làm được bởi nó không muốn thấy mẹ phải buồn vì nó.
Không cha, mất anh, gia cảnh lại rất khó khăn, mẹ giữ vai trò trụ cột trong gia
đình. Bà còng lưng kiếm từng đồng, đấu tranh với cuộc sống mưu sinh, tấm thân mẹ đã
gầy guộc đi vì miếng ăn. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn
một chén cơm thừa trong quán để có dư tiền cho nó đi học thêm ngoại ngữ. Có những hôm không có việc, mẹ phải đạp xe hai mươi cây số lên công viên để quét
lá, có hôm mẹ quét được hai bao lá đầy để có thêm tiền nuôi nó đi học. Ôi cuộc
sống này! Ôi ông trời kia! Có phải đã gieo rắc xuống cuộc đời của mẹ rất lắm
bi thương?
Mỗi đêm khi nó cuộn mình trong
chăn bên cạnh mẹ, áo mẹ thật lạnh, tay chân mẹ cũng rất lạnh vì mẹ trở về trong
những đêm trời rét đậm. Trong đêm tối, nó lắng nghe tiếng mẹ thở, tiếng thở dồn
dập như cuộc đời của bà, một cuộc đời vất vả xô bồ. Nó bước vào năm thứ năm đại
học thì mẹ nó cũng bước qua năm năm gánh lạc nuôi đứa con trai đi học. Những
đồng tiền nó nhận được, không như người khác, những tờ tiền cũ mèm, bị vò nát,
phảng phất hương gió Lào nơi mảnh đất cát miền Trung quê hương. Với nó đấy là
những đồng tiền vô giá.
Rồi năm tháng lại trôi qua nhanh đến không đếm được
nữa, bằng sự nỗ lực không mệt mỏi, nó đã nắm giữ được chức Trưởng phòng trong
công ty. Với những lần được khen thưởng về thành tích trong công ty khiến cho
công việc nó được thăng tiến, thành công sớm và giữ chức vụ cao trong công việc
khiến cho cuộc sống của nó vô cùng bận rộn, cuộc sống càng ngày càng khắc
nghiêt… Kiếm tiền, công việc, công ty, đồng nghiệp, khiến cho nó mệt mỏi đi ít
nhiều.
Tuổi trẻ qua đi là để hoài niệm nhưng cũng để trưởng thành, trong một
phút chốc, mười sáu năm qua ùa về bất ngờ và choáng váng. Năm tháng khoác bộ
cánh cũ, như lớp kính mờ. Nó đưa tay lau nhẹ, ký ức hiện ra như một đoạn phim
ngắn, chậm rãi và đông đặc. Ở đó có mẹ và nó, nó thấy cái ngày mẹ tiễn nó lên
đường học đại học năm nhất, mẹ đứng nhìn… Mẹ chỉ nhìn, ánh mắt ấy nó với nó
rằng bà rất nhớ nó, và bà mong là sẽ được đón nó trở về từ chuyến tàu này. Bất
chợt nó nhớ đến bức ảnh mà gia đình chụp chung, tấm ảnh có mẹ, có nó và cả anh
hai.
Nó chợt nhận ra đôi dép của mẹ đã già lắm, chẳng còn nhớ mẹ mang nó
từ khi nào. Đi làm, đi chợ, ngày tết, ngày lễ mẹ vẫn mang đôi dép ấy, ngay cả
có tiền dư mẹ cũng chẳng mua được gì cho mình. Như một điều gì thôi thúc, nó
bắt xe trở về để thăm mẹ, nó mang theo đôi dép mới mua để dành tặng cho mẹ.
Những ngày còn trẻ vừa qua, nó có nhiều ước mơ, dự định và điên cuồng vì chúng.
Vì chúng, nó bỏ quên người mẹ vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải ấy như để đợi
đứa con trai trở về. Có lẽ cuộc đời này còn dài rộng và ta sẽ ở bên
nhau được lâu, nó đâu biết rằng mẹ đã hy sinh cả cuộc đời mình chỉ vì con. Con
yêu mẹ vô cùng.
NGÔ THIỆN PHÚC
thật xúc động, sâu sắc quá,
Trả lờiXóathấy cũng thường thôi , tự viết rồi tự khen mình ,
XóaMẹ là nơi bình yên nhất cho ta quay về. Cảm ơn mẹ đã sinh ra con!
Trả lờiXóacám ơn ạ
Trả lờiXóaĐoạn cuối cho nhiều cảm xúc quá. Con yêu mẹ vô cùng
Trả lờiXóabài này viết xúc động và sâu sắc ak
Trả lờiXóa