Cây bút trẻ Bình Nhân họ tên thật là Nguyễn Tuyết Tường Vy, sinh năm 1996, học sinh chuyên Ngữ văn, Trường THPT chuyên Lương Văn Chánh (Phú Yên), có tác phẩm đăng trên tập san Áo trắng.
* * *
Ngoài những vạt nắng vẫn xôn xao trên từng tán lá, tháng Một
năm nay có những cơn mưa giông và những chuyến trở lạnh đột ngột của đất trời.
Em lại sụt sịt, lại húng hắng vì bất chợt thời tiết. Đôi lúc thèm một chút ngọt
ngào từ kỉ niệm, từ thương yêu vốn dĩ không hề được đặt tên. Thỉnh thoảng nhớ
anh, nhưng rồi cũng lặng thầm trong nhung nhớ dại khờ vậy thôi, chứ có trải
được với ai những nỗi lòng ngốc nghếch này…
Anh về Tuy Hòa mà xem, những con đường vẫn dài và vẫn tấp
nập xe. Thi thoảng lại lặng im và êm đềm quá đỗi, xe vẫn chạy, từng vòng bánh
xe chầm chậm quay, dường như nó cũng khắc khoải như lòng người đang trông
ngóng. Từng góc phố cũng lặng im, nghe gió thổi vi vu trên những nóc nhà cổ
kính, trên những tán cây cổ thụ xanh um, có nỗi nhớ ùa về, lặng lẽ…
Tô bánh canh cá dầm vẫn nóng hổi, muỗng ớt xay đỏ lựng, cay xè, giọt mồ hôi lỏng tỏng rơi vì cay và nóng, hẹ xanh ngăn ngắt nhìn mà thèm quá đỗi,… Húp từng muỗng nước dùng ngọt đậm và tanh tanh cái mùi đặc trưng của cá biển, nghe lòng cũng mặn theo từng tiếng sóng ngoài khơi. Có những đêm lòng buồn đến nức nở, chân anh còn dạo bước bên chân sóng, nghe biển gọi mà hồn người cũng thổn thức. Đất khách lạnh lùng có bao giờ lặng thầm cùng anh bên những nỗi lòng khó nói của kẻ xa quê?
Tô bánh canh cá dầm vẫn nóng hổi, muỗng ớt xay đỏ lựng, cay xè, giọt mồ hôi lỏng tỏng rơi vì cay và nóng, hẹ xanh ngăn ngắt nhìn mà thèm quá đỗi,… Húp từng muỗng nước dùng ngọt đậm và tanh tanh cái mùi đặc trưng của cá biển, nghe lòng cũng mặn theo từng tiếng sóng ngoài khơi. Có những đêm lòng buồn đến nức nở, chân anh còn dạo bước bên chân sóng, nghe biển gọi mà hồn người cũng thổn thức. Đất khách lạnh lùng có bao giờ lặng thầm cùng anh bên những nỗi lòng khó nói của kẻ xa quê?
Tháp Nhạn vẫn sừng sững, dòng sông Đà dưới chân vẫn cong
mình duyên dáng. Đất Phú vẫn còn lắm khắc nghiệt, nắng không ưa mưa không chịu,
vậy nhưng từng giọt phù sa vẫn ngọt ngào như dòng sữa mẹ, như tấm lòng chân
chất mộc mạc của những con người lam lũ nơi đây. Trong từng bữa ăn đắt đỏ
phương xa anh có nghe chút chát đắng của mồ hôi và chút nghẹn ngào của tủi cực?!
Đất quê mình còn hiền, còn nồng lắm người ơi…
Tuy Hòa tháng Một, khác với Tuy Hòa tháng Tám của những ngày
anh đi. Nhưng nỗi nhớ vẫn vậy, chưa bao giờ dứt khỏi một bóng hình người.
Phương xa anh cũng bươn chải, cũng tủi cực trăm đường, vòng bánh xe vẫn lăn và
đôi chân bước dài chưa một lần dám ngơi nghỉ. Tuy Hòa có nhớ anh thì cũng chỉ
nhớ trong vô vọng và đơn côi mà thôi.
Về Tuy Hòa anh nhé? Một chiều hạ rực nắng để nghe lòng phơi
phới và dạt dào. Một chiều thu lộng gió để nghe tim đập những nhịp thật chậm
rãi và khắc khoải, để bất giác vòng tay ôm lấy mình vào những khoảnh khắc gió
mùa chợt thổi qua…
Về Tuy Hòa anh nhé? Tuy Hòa ngốc nghếch và khờ dại vẫn đợi
anh…
Tuy Hòa nhớ anh…
À, thật ra là em nhớ anh…
“Phố đợi anh trong nhịp thở ngày đêm
Em hoang hoải lòng mình chiều ngược gió
Cỏ mềm xanh phía cuối con đường nhỏ
Nắng chen vai khấp khởi đợi anh về…”
BÌNH NHÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét